Ảnh bìa

Hành trình từ cái đầu đến trái tim

“Hãy sống cuộc sống mà bạn muốn” - Thông điệp này xuyên suốt trong hoạt động của Liên đoàn quốc gia Người mù Mỹ (NFB). Điều đó nghe có vẻ hay, nhưng tôi đã tự hỏi bản thân, nó có thật không? Có khả thi không?... Những câu hỏi này đến với tôi khi tôi cân nhắc việc tham gia Liên đoàn Quốc gia Người mù Mỹ.

Tôi đã có nhiều câu hỏi và không chắc chắn về việc sống cuộc sống mà tôi muốn. Tôi biết mình muốn gì, nhưng tôi không biết làm thế nào để đạt được điều đó. Trong bài viết này, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về hành trình của tôi trước khi tham gia NFB; kinh nghiệm của tôi với NFB; và, quan trọng hơn, tương lai của tôi với tư cách là một thành viên của NFB.

Người dân Canada có câu: “Cuộc hành trình dài nhất mà một người trải qua là từ cái đầu đến trái tim, và quay trở lại.” Bây giờ, ngoài việc đây là một điều thực sự thú vị để nói trong các bữa tiệc, nó còn gây được ấn tượng trong tôi. Tôi đã có một cuộc hành trình, cũng như hầu hết các bạn, các đồng nghiệp trong Liên đoàn của tôi. Tôi muốn nghĩ rằng nếu không gặp xui xẻo, tôi sẽ không có bất kỳ may mắn nào.

Hãy để tôi bắt đầu kể từ khi lên 9 tuổi, vào những ngày tháng 6, tôi được chẩn đoán là đôi mắt bị thoái hóa điểm vàng. Hồi đó, (vào cuối những năm 1970), những quy định về “điều chỉnh hợp lí” cho người khuyết tật đã có trong sách vở nhưng chưa thật sự đến với tôi ở Fargo, phía Bắc Dakota. Bạn có thể hỏi về công nghệ hỗ trợ? Không đáng kể. Trải qua nhiều thử thách, khó khăn, gian khổ và tủi nhục, với sự may mắn khi được học một số môn tự chọn, tôi đã tốt nghiệp trung học.

Là một người kém mắt không có công nghệ hỗ trợ nhưng tôi đã đi học đại học. Tôi yêu đại học! Chà, tất cả mọi thứ đều tốt, ngoại trừ việc lên lớp, làm bài tập về nhà và các kỳ thi. Cuối cùng, nó đã không kết thúc tốt đẹp - trừ rất nhiều trò giải trí và một vài tín chỉ đại học vô dụng. Tuy vậy, mặc dù tôi không có nhiều thứ để thể hiện bản thân cho đến thời điểm này, nhưng tôi thực sự có niềm tin vào chính mình.

 Qua tất cả, tôi biết mình có đủ sức mạnh để tạo ra điều gì đó cho riêng mình. Tôi kiên cường, tự tin và sẵn sàng làm việc chăm chỉ. Thái độ đó dẫn đến việc tôi nhận được một công việc - thực ra là một đống công việc - công việc tồi tệ, công việc lương thấp, những loại công việc mà không ai muốn. Vì tôi quá tự hào khi trở lại công việc thời trung học của mình, tôi đã ghép kinh nghiệm đó vào việc trở thành một người rửa bát, một anh chàng bán hàng rong, một người đào mương…

Sau một vài năm như vậy, công việc cuối cùng đã được đền đáp. Tôi trở thành giám sát viên / trợ lý giám đốc phụ trách tất cả những người có công việc tồi tệ nhất trong một khách sạn. Cuối cùng tôi đã có được một số công việc khá tuyệt vời và bắt đầu phát triển nó thành sự nghiệp trong ngành khách sạn.

Vấn đề là, tôi vẫn chưa đạt được bất kỳ kỹ năng nào của người mất thị lực hoặc học cách sử dụng công nghệ hỗ trợ, điều này đang trở thành một vấn đề, và cuối cùng tôi bắt đầu hết các lựa chọn. Các thủ thuật và kỹ thuật cũ của tôi đã không còn tác dụng nữa.

          Vào giữa đến cuối những năm chín mươi, tôi đã tình cờ vào Dịch vụ Tiểu bang cho Người mù. Tôi đã nghĩ. Đây là điểm dừng mà tôi đã chờ đợi nhưng không được bao lâu. Kinh nghiệm của tôi không phải là tốt nhất, và có rất nhiều lý do giải thích tại sao tôi không thành công. Tôi chắc chắn sẽ gánh một phần trách nhiệm, bởi vì đây là nỗ lực thứ hai của tôi trong việc tự vận động.

          Tôi tiếp tục không có bất kỳ kỹ năng hoặc hiểu biết sâu sắc nào về cách xử lý tình trạng mất thị lực của mình. Khoảng thời gian này, tôi phát hiện ra rằng tôi có thể đủ điều kiện cho SSDI (bảo hiểm an sinh xã hội cho người khuyết tật) và cuối cùng đã thực hiện được điều đó. Đây là một phước lành. Tôi chỉ bị trì trệ trong vài năm về sự nghiệp. Tôi đã tìm được một công việc phù hợp, và họ đã đánh giá cao về tôi.

Trải qua vài năm sau khi tôi bít đến Đạo luật Randolph-Sheppard (đạo luật ưu tiên cho người mù vận hành hệ thống bán hàng tự động) và thấy rất thú vị. Vào năm 2015, tôi đã được cấp phép trong Chương trình Doanh nghiệp Kinh doanh của Minnesota. Đây là khoảng thời gian đáng tự hào đối với tôi. Cơ hội này giúp  tôi có thể sử dụng đạo đức nghề nghiệp và kinh nghiệm của mình để áp dụng nó vào việc tự kinh doanh.

Đạo luật Randolph-Sheppard bắt đầu cuộc hành trình của tôi để đạt được cuộc sống mà tôi mong muốn, đưa tôi ra khỏi đầu và chỉ cho tôi hướng đi đến trái tim mình. Trở thành một người bán hàng mang theo những kinh nghiệm củng cố rằng con đường tôi đang đi sẽ là một mục tiêu theo đuổi hoàn hảo.

Một năm kể từ khi trở thành người bán hàng theo đạo luật Randolph-Sheppard, tôi đã nhận được cơ hội tham dự "Hội nghị các nhà lãnh đạo mới nổi" của Hiệp hội Quốc gia về Người mù [NABM] ở Nashville, Tennessee, vào tháng 9 năm 2016. Điều này đã thay đổi cuộc đời tôi. Xung quanh tôi là những doanh nhân thông minh, thành đạt, hấp dẫn, và họ đều bị mù.

          Phòng họp ở Nashville đó là nơi tôi được sinh ra một lần nữa. Trong một buổi nói chuyện về triết lý của bệnh mù, tôi đã mở lòng với nhóm. Tôi đã không sống như một người mù. Tôi đã sống như một người đang cố gắng hết sức để đối phó với chứng mất thị lực; trong tâm trí của tôi, có một sự khác biệt.

Trong buổi học đó, tôi đã hỏi nhóm rằng liệu tôi có thể gọi mình là người mù hay không. Họ trấn an tôi rằng tôi chắc chắn có thể làm được. Vào ngày đó, một tảng đá nặng tám trăm pound đã được nhấc khỏi vai tôi, và lần đầu tiên trong đời tôi tự hào nói rằng mình bị mù!

Tôi trở về nhà với một nhiệt huyết mới và bước đi bằng những bước đi mà tôi chưa bao giờ có được. Tôi đã tham gia rất nhiều vào Đạo luật Randolph-Sheppard hay quan trọng hơn là hoạt động của NABM. Với sự kiên nhẫn và cố vấn của Chủ tịch NABM Nicky Gacos, Phó Chủ tịch thứ hai Ed Birmingham và nhiều người khác đã nhận ra điều gì đó ở tôi, và bây giờ, tôi tự hào nói rằng tôi là thành viên hội đồng quốc gia của NABM — một vị trí mà tôi rất coi trọng.

Ngoài ra, tôi hiện đang phục vụ trong ủy ban quản lý Minnesota BEP với tư cách là chủ tịch, và tôi hiện là phó chủ tịch SRCB (Hội đồng phục hồi chức năng cho người mù của bang) của Minnesota. Tôi cũng tự hào nói rằng tôi là một thành viên của NFB.

NABM và NFB đã cho tôi rất nhiều điều, trong đó có cơ hội vận động chính sách,. Nếu bạn nhớ lại từ trước đó trong bài viết này, vài nỗ lực vận động đầu tiên của tôi đã không thành công, nhưng điều đó không còn xảy ra nữa. Một số hoạt động bổ ích nhất của tôi với tư cách là thành viên của Liên đoàn là khi tôi có cơ hội ngồi lại với các nhà lập pháp trong khi tham dự Hội thảo Washington và NABM DC Fly-Ins ở thủ đô của quốc gia, thông báo và vận động họ về các vấn đề ảnh hưởng đến chúng tôi với tư cách là những người mù.  

          Tôi thực sự cảm thấy như tôi đã tạo ra sự khác biệt. NFB cũng đã cho tôi những người hùng, những người tôi có thể tin tưởng. Tôi tự hào nói rằng, ngoài các con tôi, tất cả những người hùng của tôi đều là người mù. NFB và NABM đã cung cấp cho tôi các nguồn lực để thúc đẩy khát vọng của tôi mà tôi chưa thực hiện được: khát vọng học tập. Tôi đã trở lại học đại học sau ba mươi năm nghỉ học. Mục tiêu của tôi là đạt được khát vọng cả đời của mình, mục tiêu mà tôi đã từng từ bỏ nhiều năm trước, để lấy bằng cử nhân. Và 46 tín chỉ mà trước đây tôi đã có vẫn sẽ tiếp tục được sử dụng trong quá trình này.

Bây giờ là lúc để nói về chặng đường quan trọng nhất trong hành trình của tôi: tương lai. Trong cuộc hành trình của mình, tôi đã đi từ cái đầu đến trái tim, và tôi đã dựng trại khá nhiều trên chặng đường đó. NFB đã chuẩn bị giúp tôi cho chặng cuối của cuộc hành trình, đó là trở lại cái đầu của tôi. Mặc dù hiện nay tôi hầu như không có công việc kinh doanh do COVID. Song, tôi vẫn tin vào bản thân mình. Tôi vẫn là đứa trẻ chín tuổi lạc quan vượt qua tất cả.

Điều khác biệt bây giờ là cuộc hành trình tôi trở lại cái đầu của tôi sẽ không phải thực hiện một mình. Tôi đã có Liên đoàn, có triết lý về bệnh mù và có một số kỹ năng của người mất thị lực. Tôi có hy vọng và tin tưởng. Tôi có tất cả các bạn! Xin cảm ơn Liên đoàn Quốc gia Người mù Mỹ. Tôi tin rằng tôi có thể sống cuộc sống mà tôi muốn như thông điệp của Liên đoàn.

Michael Colbrunn (Hà Anh dịch)