Hẹn giữa mùa xuân
Hôm nay, anh một mình khua gậy lang thang qua những nơi chúng mình đã đi qua. Xuân về rồi đó, em. Mùa của đất trời giao hòa, mùa của hy vọng và ước mơ, mùa của no ấm xum họp, của những con người với nụ cười tươi rạng rỡ mong muốn yêu và được yêu, mùa của sức sống mới của ước mơ, hy vọng… mùa của chờ mong, hẹn hò ...
Anh nhớ lắm vào mùa xuân trước, cũng vào những ngày cuối năm, ngồi bên em trong buổi lễ tổng kết mà chẳng dám nói câu nào. Đến khi em ra về, chào từ giã anh mới dám hỏi tên, nhưng em chẳng nói chỉ trả lời một cách bí hiểm "em không có tên" em quay bước đi, mặc cho tôi cứ ngẩn ngơ.
Tôi biết tên em qua lời giới thiệu của chị Phó Chủ tịch khi tôi và em được tham gia lớp học xoa bóp ở Hội. Ngồi gần nhau, tôi quay sang em nói nhỏ đủ cho mình em nghe:" à thì ra là em có tên đấy nhé, mà tên em đẹp thật" em chỉ cười.
Chúng mình thân nhau từ dạo ấy, từ những câu chào hỏi bâng quơ, từ những buổi cùng đi học chung, cùng vui chơi, cùng tham gia sinh hoạt Hội ... nhưng anh chẳng dám nói lời yêu dù con tim đang hoài rung động. Dù anh cảm thấy trong lời nói của em cũng chan chứa yêu thương... ngày chia tay em bảo em phải đi xa làm việc, lòng anh chợt nhói đau, anh cảm nhận được tình cảm của em bằng cái nắm tay thật chặt, bằng câu nói đầy luyến tiếc anh muốn đi với em để làm việc cùng em nhưng không thể được vì còn công việc ở đây còn có bao người đang chờ anh , anh chỉ trả lời thật khách sáo dù trong lòng chẳng muốn tí nào :"buồn nhỉ, em không được làm cùng anh rồi vì..." Anh định nói thêm điều gì nhưng lắp bắp mấy từ chẳng thành tiếng vội chào hỏi xã giao nhắn nhủ: "ừ em sang bên đó làm nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, thường xuyên nhắn tin cho anh nhé..."
Nỗi nhớ trong anh cứ dâng lên qua bao ngày tháng bằng những tin nhắn yêu thương, bằng những cuộc gọi sau giờ làm. Không gian tuy xa mà trong anh vẫn thật gần hình bóng em, luôn ngập tràn tiếng em nói, em cười thỉnh thoảng là những lời đùa vui, giận hờn vu vơ.
Khi tất cả đều đã chìm vào giấc ngủ cũng là lúc chúng mình lại được gần nhau bằng những tin nhắn đong đầy nhung nhớ. Nhiều đêm, chúng mình tâm sự với nhau thật nhiều nhưng khi nghĩ về tương lai có nhiều cản trở em lại buồn, lại khóc. Dù em khóc thật nhỏ, chỉ thút thích đủ mình anh nghe. Nhiều lúc em lại bảo muốn gặp anh ngay lập tức, ngay thời khắc này, bởi em có bao điều muốn nói với anh... em bảo sẽ chẳng có ai hiểu em hơn thế, sẽ chẳng có ai để em có thể kể cho nghe những điều bí mật và sẽ chẳng có ai ngồi im lặng nghe em nói vài tiếng đồng hồ. Em bảo, em là con gái khiếm thị, ai yêu em người đó sẽ khổ mà tình yêu chúng mình giờ đây có quá nhiều ngăn trở.
Anh nói rằng, anh cũng là người khiếm thị, hai người khiếm thị yêu nhau chung sống cùng nhau không có gì là xấu. Rất nhiều gia đình trong Hội của chúng ta cả hai vợ chồng đều khiếm thị nhưng cuộc sống gia đình vẫn hạnh phúc, vẫn nuôi dạy con cái trưởng thành.
Những lời tâm sự hằng đêm càng làm anh yêu em nhiều hơn, yêu em anh nhận ra một điều thật kì lạ, những giây phút hạnh phúc hay buồn phiền anh luôn mong có em bên cạnh để có thể chia sẻ với em tất cả những cảm xúc ấy ... nhiều đêm anh thức trắng, anh cảm nhận tình yêu này mong manh quá bao nhiêu là trở ngại… gieo vào trái tim anh những mảnh vụn của lo toan, của đắn đo cân nhắc…. anh chạnh lòng khi nghĩ biết bao giờ mình mới được gặp nhau.
Em cũng sợ lắm anh à! em sợ tình yêu của em không đủ lớn, sợ gia đình và mọi người xung quanh sẽ phản đối chuyện của hai đứa, sẽ làm anh đau khổ.
Những lần tâm sự cùng em, anh phải che giấu đi những giọt nước mắt bởi anh biết em - Một cô gái nhạy cảmvà rất dễ tổn thương. Anh sợ khuôn mặt ấy lại đẫm nước mắt, sợ tiếng nức nở thổn thức hằng đêm. Anh quyết sẽ mạnh mẽ, sẽ bên em bảo vệ cho em, anh sẽ yêu em đến cùng. Dù ngăn cách bởi khoảng cách địa lí dù hai đứa hai phương trời xa cách và ngăn trở về định kiến xã hội định kiến gia đình. chúng mình đã dành những rung cảm đầu tiên của tuổi trẻ cho nhau thì không có lí do gì mình phải chia lìa phải không em.
Em thật nhút nhát, em thật đặc biệt, em đã không có bất kì một câu trả lời nào cho câu hỏi anh từng hỏi “Vì sao em lại yêu anh?”. " yêu là yêu thôi; yêu mọi thứ thuộc về anh. Em cảm nhận ở bên anh em thật bé nhỏ và yếu đuối , em luôn tìm sự bình yên ở trong anh…
"Xuân về rồi em ạ! mùa xuân với bao ước mơ, anh khắc khoải nghĩ về mùa xuân mà mình đã từng mơ ước. Mùa xuân có anh và có em và đó sẽ là mùa xuân đặc biệt nhất - mùa xuân của hạnh phúc. Mùa xuân này anh chỉ dành cho em chỉ em thôi! mùa xuân này, anh sẽ đem lại cho em nhiều luyến thương của tình yêu, những cơn gió e ấp sẽ đưa em chạm vào góc sâu nhất của con tim chạm vào những rung động thuần khiết nhất của tâm hồn mùa xuân này mình sẽ bên nhau với bao ước vọng . Anh sẽ chờ em trên con đường quen thuộc ngày nào, trao cho em những lời thiết tha mà bấy lâu anh thầm ấp ủ, chúng mình sẽ bên nhau cho dù giữa anh và em đã có bao điều ngăn trở. Em biết không trái tim anh đã bao ngày tháng khô cằn vì mong nhớ ngóng đợi em. Em hãy tin anh Đừng lo sợ về những mối quan hệ xung quanh , chúng ta không nhìn cuộc sống bằng mắt mà bằng con tim nồng ấm yêu thương và bằng đôi tay bằng nghị lực của chính mình...ngày ấy anh anh yếu đuối chưa có đủ dũng khí và sự trưởng thành cần thiết để quyết đoán để giữ em trong vòng tay. Những lời bàn tán của bạn bè, những lời nói mang đầy định kiến của gia đình, xã hội ngày xưa đã làm em đau khổ, dằn vặt. Trải qua những năm xa cách, anh đã hiểu được tình yêu em dành cho anh và anh cũng đã tìm hiểu cuộc sống của những gia đình người khiếm thị .Họ vẫn sống vẫn lao động vẫn xây đắp nên mái ấm hạnh phúc. Sao mình không nghĩ rằng: đến ngày nào đó mình cũng sẽ có cuộc sống hạnh phúc như vậy phải không em?
Minh Nhật