Ảnh bìa

Trong bóng tối vẫn sáng lên niềm tin

Chiều muộn một ngày đầu thu tháng Chín, ánh nắng cuối ngày trải xuống con đường nhỏ dẫn vào căn nhà cấp bốn nơi anh Phạm Xuân Tám đang sinh sống, tại xã Bố Trạch, tỉnh Quảng Trị (trước đây là xã Cự Nẫm, huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình). Giữa gian nhà đơn sơ, người đàn ông ấy dù từng ngày sống chung với bệnh tật, nhưng điều còn đọng lại nhiều nhất trong câu chuyện là nghị lực và niềm tin.

Anh Tám sinh năm 1992, là con út trong gia đình có bốn anh chị. Tuổi thơ của anh in dấu một biến cố lớn. Năm 6 tuổi, trong một lần đi chăn bò, anh vô tình nhặt những mảnh sắt trên bãi đất. Không ngờ đó là quả bom bi còn sót lại sau chiến tranh. Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, anh bị hất văng ra xa. Tai nạn ấy đã cướp đi ánh sáng vĩnh viễn của một bên mắt, bên còn lại chỉ còn nhìn thấy trong khoảng cách rất gần. Di chứng từ mảnh bom bi năm ấy đã theo anh suốt đời, để rồi đôi mắt ngày càng suy yếu.

Năm 2006, sau khi học xong Trung học cơ sở, anh ra Hà Tĩnh vừa học vừa làm tại Trung tâm Dạy nghề Người khuyết tật. Hai năm sau, anh vào TP. Hồ Chí Minh lập nghiệp, theo nghề may ba lô, túi xách. Công việc vất vả, thường xuyên phải làm việc   10–12 tiếng mỗi ngày, nhưng với đôi tay cần mẫn và nghị lực, anh vẫn dành dụm gửi tiền về phụ giúp gia đình.

Năm 2012, duyên phận đưa anh gặp chị Hoàng Thị Bé. Cùng quê hương, từ những câu chuyện làng xóm thân thuộc, những ước mơ giản dị về tương lai, họ tìm thấy sự đồng điệu và gắn bó. Chính nghị lực sống và sự chân chất của anh Tám đã khiến chị Bé cảm mến, rồi yêu thương. Sau thời gian tìm hiểu, cả hai trở về quê, nên duyên vợ chồng năm 2017, rồi hạnh phúc đón con trai đầu lòng vào năm 2018.

Ảnh: Hình ảnh gia đình anh Phạm Xuân Tám

Anh Tám trở thành lao động chính, gánh vác kinh tế để vợ ở nhà chăm con nhỏ và người cha già. Cuộc sống tuy vất vả nhưng vẫn đầy ắp tiếng cười, cho đến khi biến cố bất ngờ ập đến. Năm 2021, anh được chẩn đoán mắc u tuyến yên và phải trải qua ca phẫu thuật. Sức khỏe suy giảm, nhưng anh vẫn cố gắng đi làm để lo cho gia đình. Đến năm 2024, khi vợ chồng vừa chào đón bé thứ hai, bệnh tình tái phát. Lần này, do trong khối u có mạch máu bất thường, anh không thể phẫu thuật. Từ đó, đôi mắt dần chìm vào bóng tối. Các bác sĩ cho biết, đây chính là hệ lụy từ mảnh bom bi còn sót lại ngày xưa, nay di chứng trở nên nghiêm trọng hơn.

Ngồi bên anh là người cha – ông Phạm Cường, sinh năm 1942, cựu chiến binh từng chiến đấu ở chiến trường Trị Thiên. Ở tuổi ngoài 80, sức khỏe đã yếu, nhưng nỗi lo dành cho người con trai bệnh tật vẫn canh cánh trong lòng. Ông nghẹn ngào: “Tôi từng vượt qua chiến tranh, nhưng giờ già rồi, nhìn con mình sống trong cảnh này… lòng tôi không yên được.”

Trong gian khó, chị Bé – người vợ hiền – lặng lẽ gánh vác việc nhà, nuôi dạy hai con nhỏ, làm điểm tựa để chồng yên tâm chống chọi bệnh tật. Còn anh Tám, dẫu mất đi ánh sáng đôi mắt, vẫn giữ một niềm tin vững vàng. Anh tâm sự: “Mắt không thấy, nhưng lòng phải sáng để mà sống, vì vợ, vì hai con…” – một câu nói giản dị nhưng chất chứa bao nghị lực.

Cuộc sống gia đình nhỏ nơi miền quê nghèo là lát cắt chân thực về những con người âm thầm vượt lên số phận. Trong bóng tối, tình thương và ý chí vẫn sáng lên, để người ta biết trân trọng hơn những gì mình đang có. Câu chuyện của anh không chỉ là nỗi đau riêng, mà còn là nguồn cảm hứng cho những ai đang đi qua khó khăn, để tin rằng: trong bóng tối vẫn có ánh sáng của niềm tin.

Ảnh: Anh Phạm Xuân Tám và con trai đầu lòng hiện học lớp 1

Hiện tại, sức khỏe anh Tám ngày một yếu, khối u trong não khiến anh thường xuyên đau đầu, cơ thể mệt mỏi. Thị lực đã mất, công việc đành gác lại, anh chỉ biết dựa vào sự chăm sóc của vợ và người cha già. Thế nhưng, trong đôi mắt mù lòa ấy, vẫn ánh lên một niềm tin bền bỉ – rằng anh sẽ tiếp tục sống, để làm chỗ dựa tinh thần cho gia đình, và để hai đứa con nhỏ lớn lên luôn tự hào về người cha kiên cường của mình.

Nguyễn Minh Tuấn