Hai nhà không có tường bao
“Dẫu không nhìn thấy nắng” là tập tản văn của tác giả Lê Trung Cường vừa được Nhà xuất bản Văn hóa – Văn nghệ ấn hành vào quý 1năm 2019. Lê Trung Cường hiện là giáo viên dạy Tin học tại Trường Khiếm thị Hải Phòng.
Từ khi có wifi, chiếc máy tính xách tay của Dũng không còn cố định trên bàn học. Nó được di chuyển khắp nhà, ra tới cả ngoài sân. Ở đâu em cũng có thể lên mạng tra bài học và trò chuyện qua facebook với các bạn trong lớp. Mùa hè về Dũng mang cả máy tính ra gốc cây trong vườn, ngồi đọc sách truyện qua mạng internet.
Bên kia hàng dâm bụt nhà Dũng là nhà chú Hưng. Ba không xây tường bao để có việc gì khi chú Hưng gọi chạy sang được nhanh hơn. Chú Hưng là người khiếm thị làm nghề xoa bóp ở Trạm Y tế xã. Thông cảm với hoàn cảnh của chú, bác trưởng trạm cho chú mượn một phòng nhỏ để làm nghề. Ba Dũng vẫn thường sang nhà đánh tẩm quất để ủng hộ chú. Hỏng mắt không có người thương nên kém ba Dũng có một tuổi mà chú vẫn còn phải sống cô đơn. Buổi sáng ngoài trạm vắng khách chú thường lách qua hàng rào dâm bụt sang nhà nghe Dũng đọc truyện. Bẳng mấy ngày không thấy chú sang chơi, Dũng cũng cảm thấy nhớ. Em sang nhà chú hỏi thì bà Tư cho biết chú được đi tập huấn nâng cao tay nghề xoa bóp ở tỉnh. Dũng đếm từng ngày mong chú Hưng về. Vì nó mới mua được truyện cổ tích muốn đọc cho chú nghe. Em rất thích khi mình đọc sách hay nói gì có người lắng nghe như nuốt từng lời.
Sau hai tuần chú Hưng trở về mang theo một chiếc điện thoại cảm ứng, giống như chiếc điện thoại của ba. Thấy lạ, nghe ba nói chuyện là Dũng chạy sang ngay. Người hỏng mắt dùng điện thoại cảm ứng thế nào? Dũng vẫn nhìn thấy chú Hưng dùng điện thoại thường, chú nhớ phím theo thứ tự sờ tay bấm. Điểm tựa của chú là phím số 5 có cái gạch rất dễ nhận biết với người khiếm thị. Chú chỉ nghe gọi được thôi còn tìm số và lưu số vẫn phải sang nhờ ba Dũng giúp.Từ khi Dũng biết sử dụng điện thoại chú thường gọi Dũng sang nhờ giúp những việc lặt vặt. Chú Hưng nhớ rất nhiều số điện thoại. Bắt chước ba, Dũng thường đặt phím tắt cho chú dễ tìm liên lạc trong danh bạ. Nay có điện thoại giúp chú làm những việc đó thì chú có cần Dũng sang nhà chú chơi thường xuyên nữa không? Vì hỏng mắt, chú có rất nhiều việc không làm được phải nhờ ba Dũng. Điện thoại cảm ứng phẳng như là một tấm gương chú bấm phím làm sao? Nghe thấy tiếng chân của Dũng, chú Hưng phấn khởi, chạy ra cửa đón:
- Dũng sang chơi với chú đấy à! Đi học mấy ngày chú nhớ nhất là cháu.
Chú Hưng để chân trần bước hẳn xuống sân đưa tay về phía Dũng. Đã trở thành thói quen từ khi Dũng biết lách hàng rào sang nhà chơi, nó chạy tới tựa vai vào người chú. Chú Hưng bám vai Dũng vào nhà lấy ra một chiếc cặp sách giả da rất đẹp. Vừa trông thấy là Dũng thích ngay:
- Bế giảng khóa học Công ty sách và thiết bị trường học tới dự và tặng cho mỗi học viên một cái để về nhà làm quà cho bọn trẻ, Dũng dùng cho chú vui nhé.
Nhớ đến chiếc cặp cặp cũ và chật ở nhà của mình, Dũng nhận ngay. Chú Hưng rót nước mời Dũng như là một người lớn. Chú kể cho Dũng nghe về lớp học. Chờ mãi không thấy chú nhắc đến chiếc điện thoại, Dũng nóng ruột, hết đứng lên lại ngồi xuống. Em đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Chiếc điện thoại kia rồi, nó nằm trên nóc tủ. Nhưng việc Dũng quan tâm không phải là chiếc điện thoại mà là chú Hưng dùng nó như thế nào? Em lấy điện thoại của mình gọi vào số của chú Hưng, nghe tiếng chuông đổ là Dũng tắt ngay nhưng tiếng chuông điện thoại đã nhắc chú Hưng nhớ đến nó. Chú cầm xuống đưa cho Dũng:
- Cháu xem giúp chú màu nền này có đẹp không? Dũng nhập giúp chú mật khẩu wifi của nhà cháu, để chú lên mạng.
Dũng lướt tay trên màn hình, chiếc điện thoại tự nhắc những biểu tượng mà ngón tay em đi qua. Dừng lại ở biểu tượng trò chơi, Dũng mở như trên điện thoại của ba. Biểu tượng cứ trơ ra như là máy đang bị đơ, nó không chịu thực hiện lệnh. Cái loa lại cứ luôn miệng nhắc tên biểu tượng mà Dũng đang muốn kích hoạt. Chú Hưng nghe thấy giải thích:
- Máy của chú có bật phần mềm TalkBack hỗ trợ người hỏng mắt. Cháu muốn mở mục nào đặt ngón tay lên biểu tượng đó, kích đúp hai lần nữa mới mở được.
Dũng làm theo, em vào được trò chơi. Nhưng không chơi được vì phần mềm TalkBack không cho phép kích hoạt nhanh như thường. Chú Hưng hiểu ý nhận lại điện thoại tắt TalkBack rồi trao cho Dũng. Nhập mật khẩu wifi lên mạng, trước khi về Dũng lại thoát ra. Internet hàng tháng ba mẹ phải trả tiền nên Dũng không dám cho chú dùng. Ba Dũng làm nghề xây dựng rất vất vả. Mỗi khi đi công trình xa về ba gầy và đen hơn rất nhiều. Mở điện thoại không thấy mạng wifi, chú Hưng nghĩ là Dũng quên, lại mang sang nhờ ba em giúp. Ba Dũng mở hộ chú rất vui, ba mở hướng dẫn đọc cho chú nghe cách dùng điện thoại của người khiếm thị, cài thêm cho chú ứng dụng tìm kiếm bằng giọng nói. Mẹ thường nhắc Dũng không được lên mạng nhiều, chắc là cước phí tốn kém lắm.
Mỗi khi cô nhân viên bưu điện tới thu tiền, mẹ thường than phiền về giá cước: “Tự nhiên mỗi tháng mất thêm một khoản mà thu nhập lại chẳng tăng được đồng nào”. Tại sao ba lại cho chú Hưng dùng thoải mái mạng wifi nhà mình. Ba Dũng là người rất phóng khoáng, nhiều khi Dũng thấy mẹ rất buồn vì tính cách đó của ba. Mẹ Dũng là người chi tiêu tiết kiệm. Dũng phải giúp mẹ không bị tốn thêm tiền vì mạng Internet. Từ hôm đó mỗi khi không phải dùng đến wifi là Dũng tắt mạng đi. Nếu ba không có nhà thì chú Hưng gọi bật mạng Dũng làm như không nghe thấy. Mặc dù chú Hưng không biết nhưng Dũng cảm thấy rất ngại khi phải giáp mặt chú. Nói dối ba là bận học, Dũng rất ít sang nhà chú Hưng chơi. Ngày nghỉ em cũng không sang. Qua ô cửa sổ Dũng thường thấy chú Hưng đứng bần thần hướng sang nhà Dũng như đang chờ đợi một điều gì. Nhìn thấy chiếc điện thoại trên tay chú, Dũng lại nghĩ là chú đang thu Wifi nhà mình. Nếu wifi đang bật là Dũng tắt đi ngay. Nhiều hôm cả ngày Dũng không bật wifi, thái độ của chú Hưng vẫn không thay đổi. Dũng thường để sẵn quyển vở trên bàn để đối phó với chất vấn của ba là tại sao không sang bên bà Tư chơi.
Chiều nay đi học về Dũng gặp cô nhân viên bưu điện dắt xe ra ngõ. Trong sân bà Tư mẹ chú Hưng đang nói chuyện với ba:
- Em nó chưa mắc được mạng, anh chị cho dùng là quý rồi, tiền cước mỗi nhà một nửa!
Ba Dũng không đồng ý:
- Con dùng internet trọn gói bà ạ! Chú có lên mạng hay không thì con vẫn phải trả đủ tiền.
Nếu thêm chú Hưng lên mạng nhà Dũng cũng không mất thêm tiền thì sao không thể cho chú dùng chung. Dũng tự thấy mình quá ích kỷ. Nếu lên mạng mất thêm tiền đi chăng nữa thì ba mẹ đồng ý rồi Dũng cũng không được ngăn cản. Mẹ nhắc Dũng ít lên mạng vì sợ em xao nhãng việc học bài. Dũng rất ân hận vì hành động nông nổi của mình. Ngày nghỉ cuối tuần em lại mang truyện cổ tích sang nhà bà Tư chơi. Chú Hưng tắt ngay điện thoại khi Dũng bước vào. Mặc dù có điện thoại thông minh, nghe báo mạng nhưng chú vẫn thích nghe Dũng đọc truyện hơn.
Lê Trung Cường - in trong tập Dẫu không nhìn thấy nắng