Giữa mặt trời đen
Em uyển chuyển tuốt nhanh từng cộng đót
Tay dịu dàn rành rọt kết đường mây
Giọt mồ hôi ướt đẫm tấm lưng gầy
Thầm lặng lẽ bện từng cây chổi mượt
Môi rạng rỡ vẳng lời ca lả lướt
Xóa phận buồn thườn thượt mặt trời đen
Từ trái tim lảnh lót phủi ươn hèn
Trong ngục tối nhóm nhen nguồn hy vọng
Đời bất hạnh vững vàng dâng ngọn sóng
Dệt niềm tin buông thõng nỗi ưu phiền
Ngón tay mềm điểm xuyết nhịp thần tiên
Xoa bấm huyệt đớn đau liền thuyên giảm
Dòng chữ nổi đẩy lùi bao ảm đạm
Dệt vần thơ chất xám mãi tuôn trào
Cho tâm hồn bay bổng những khát khao
Vui xướng họa ngọt ngào vương sáo trúc
Khơi nhiệt huyết tinh thần luôn sôi sục
Hướng tương lai thôi thúc nhập cộng đồng
Thân phế tàn trí tuệ cố tinh thông
Nhen ngọn lửa ánh dương hồng sáng mãi.
Trần Hữu Quốc